Vài năm trở lại đây, tôi nhận ra mình là một người rất duy tâm. Có những điều, những chuyện đã xảy ra theo một cách như thể nó buộc phải thế dù mình chưa từng dự tính. Quãng đường dài hết 8 năm ròng từ album vol.2 đến vol.3 cũng là một dạng sự việc như vậy, chắc vì tôi đã chọn cái tên “Đừng vội vàng” cho nó.
Trong suốt 8 năm qua, tôi đã chuẩn bị nhiều hơn một album vol.3 nhưng chẳng có cái nào trọn vẹn. Rất nhiều bài hát đã hoàn tất xong phải bỏ đi, nhiều thứ tưởng đã thành rồi nhưng rốt cục phải “lưu kho” vì càng để lâu, yêu cầu của mình ngày một khắt khe. Mọi người càng sốt ruột chờ đợi, tôi càng muốn thứ mình mang ra đáp đền phải thật sự xứng đáng.
Và rồi “Để Mị nói cho mà nghe” xuất hiện, như một cái duyên đúng thời điểm và khởi sự cho mọi điều lành sau đó. Tinh thần mạnh mẽ, bất chấp phá tan xiềng xích của cô Mị khiến tôi khao khát đi đến cùng một không gian nghệ thuật hiện đại, tiệm cận với xu hướng của thế giới nhưng vẫn mang hồn phách của văn hoá Việt Nam. Tôi quyết tâm lần này mình phải hoàn thành bằng được album vol.3 với chỉ số năng lực cực đại. 7 bài hát được sản xuất có tính toán, biên tập kĩ lưỡng mà các bạn đang nghe không chỉ là những ca khúc đơn thuần, mà còn là hành trình đủ đầy những cảm xúc của một người phụ nữ qua nhiều giai đoạn thăng trầm trong cuộc đời.
Phụ nữ Việt Nam đa phần đều cam chịu, từ những tác phẩm nổi tiếng nhất, chúng ta vẫn thấy cuộc đời họ ngập trong nước mắt và sự chịu đựng. Thực tế cuộc sống này là một con thuyền tròng trành chao nghiêng trên sóng nước, người phụ nữ muốn vững tay chèo thì chỉ có cách yêu lấy bản thân mình thật nhiều mà thôi. Thay vì đợi ai đó đến mang mình đi khỏi những đắng cay, sao ta không tự đứng dậy và làm điều đó cho mình? Rồi có vấp ngã lần nữa cũng chả sao, càng té đau thì ta càng lì đòn, quan trọng là được tự do định đoạt cuộc đời của mình. Va vấp một khi đi qua sẽ tạo nên trong chúng ta một phần người khác, biết đề phòng, biết tính toán và đáp trả. Bản thân tôi cũng đã từng có những lúc vinh quang, những khi hạnh phúc, vài lần vấp ngã, suy sụp nhưng bế tắc không thể ngăn tôi vực dậy khỏi những thứ đã trói mình dưới đáy của tuyệt vọng. Có những chuyện đã xảy ra khiến tôi hối hận, nhưng quan trọng nhất sau tất cả là tôi đã chấp nhận đó là một phần của cuộc hành trình và giải thành công những “bài toán khó” mà cuộc đời dành cho mình.
Tôi trân trọng tất cả những cảm xúc đó, từ những tháng ngày mình tưởng là rực rỡ nhất đến những khi mình hụt hẫng và trầy trụa, thậm chí là mang những vết thương mãi mãi thành sẹo, nhưng sẽ cho mình trưởng thành. Tôi muốn kể lại những cảm xúc đó trong album Hoàng, 7 bài hát như hai phần “ngày” và “đêm” của một vòng tròn thời gian. Đối với chúng ta, một ngày có thể chỉ là 24 tiếng nhưng với nhiều sinh vật trong vũ trụ này, có khi là cả một vòng đời. Ta thay đổi thế nào trong 24 tiếng kia, tích cực, tiêu cực hay chẳng thay đổi gì hoàn toàn là do ta quan niệm về mọi sự ra sao. Đối với Hoàng Thuỳ Linh, dù ở bất kì giai đoạn nào, tôi cũng sẽ tự nắm bắt hạnh phúc của chính mình. Hy vọng album này sẽ cho bạn thêm cái động lực đó.
“Kẽo cà kẽo kẹt, ta gieo từng âm sắc cho đời nghe danh nhớ mặt.”
Một năm trời ra vào phòng thu bất cứ khi nào có thể, sau một chuyến bay dài hay những buổi diễn vắt kiệt sức lực, cuối cùng thì cái album vol.3 mà từ lâu tôi đã quen với việc “tạm dừng” cũng hoàn thành. Một chữ “Hoàng” ngắn gọn, nhưng đủ đầy âm sắc và tinh thần của chính tôi.
Để hoàn thành được đến những bước cuối cùng, tôi thật sự may mắn gặp được những người cộng sự tuyệt vời, sẵn sàng chiến đấu cùng tôi trong những đêm mưa bão mịt trời đến những buổi sớm lạnh hơi sương mắt còn chưa mở lên nổi. Tôi chưa từng nghĩ những người trẻ như DTAP lại cho tôi những trải nghiệm hay ho về âm nhạc đến như thế. Chúng tôi làm nhạc như cùng nhau giải toán, nhưng lại càng làm càng say sưa. DTAP là những người rất trẻ, cách tôi cả chục tuổi, nhưng các em lại cực kì nhạy bén trong tư duy âm nhạc và có sự gần gũi với giới trẻ trong xu hướng âm nhạc. Cú nổ của “Để Mị nói cho mà nghe” càng khiến tôi thêm tự tin về thể loại world music mà mình đã thành công từ “Bánh trôi nước”. Tôi và DTAP muốn kể với khán giả những cảm xúc, những câu chuyện qua những bài hát nguyên bản nhất. Từ tựa đề, ca từ cho đến giai điệu, nhạc cụ, chất liệu hay cách luyến láy, nhả chữ đều được tính toán để tất cả hợp nhất nên một không gian hoàn mỹ. Tôi muốn mỗi bài hát trong album, kể cả khi không có hình ảnh đi kèm, bạn vẫn cảm nhận được nó một cách tối đa. Cảm xúc và từng câu chuyện bên trong giống như một cuốn phim ghi lại quá trình trưởng thành của một con người trước mọi bể dâu của cuộc đời. Những ca khúc đậm tính điện ảnh cũng chính là tham vọng của một đứa học ngành Đạo diễn như tôi.
“Cứ phải cố gắng đưa văn hoá Việt vào âm nhạc, có áp lực quá không?”, câu hỏi này tôi nghe đến chán. Nhưng tôi nhận thức được mình đang cố gắng làm tốt những gì mình muốn làm chứ không phải cố gắng để làm màu mà không có nội hàm. Tôi luôn hiểu rõ Hoàng Thuỳ Linh không phải một nhà tuyên truyền văn hoá, nhưng là một nghệ sĩ Việt, tôi tự hào vì mình đang thổi những làn hơi văn hoá truyền thống vào thế giới của âm nhạc đương đại. Album này không hướng đến riêng một lứa khán giả cụ thể nào. Từ những bạn sinh viên mới chập chững trước ngưỡng cửa trưởng thành đến cả những người đã đi qua giông bão, đều sẽ tìm thấy sự tương đồng trong các ca khúc của “Hoàng”.
Song hành với âm nhạc, phần hình ảnh trong toàn thể album cũng là thứ mà càng gần đến giai đoạn hoàn thiện, tôi càng háo hức được giới thiệu đến công chúng. Stylist Hoàng Ku, chuyên gia trang điểm Minh Lộc là những người đã đồng hành cùng tôi từ lâu. Thế nên ngay khi những ý tưởng về concept trong album tuôn ra, họ đều nắm bắt và triển khai ngay thành hiện thực một cách dễ dàng. Sự giao thoa giữa truyền thống và hiện đại trên những bộ trang phục cá tính của DAFC được nhiếp ảnh gia Tang Tang bắt lại một cách hoàn hảo đến nỗi tôi từng nghĩ chả cần phải chỉnh sửa gì vẫn có thể mang đi in. Họ khiến tôi cảm thấy trong vòng tròn kết nối của mình có những cá nhân cùng chung tần số và nhịp đập tham vọng, khiến mình như cá gặp nước, tha hồ vẫy vùng trong một biển trời sáng tạo dù cho là điên rồ nhất. Không thể không kể đến Tuấn Maxx, cậu em nhỏ tuổi nhất trong ekip luôn biết cách biến các idea manh nha của tôi trở nên đầy thăng hoa và văn minh. Tuấn tâm sự với tôi, bìa đĩa cho album “Hoàng” là bìa đĩa đầu tiên em ấy thực hiện trên bầu trời, trong chuyến bay 16 tiếng đồng hồ từ Mỹ về Việt Nam để kịp với timeline lúc nào cũng căng như dây đàn mà tôi đề nghị.
Không chỉ Tuấn mà còn có Nic, có Sisi – những người em đã sát cánh bên tôi từ ngày FC Hoàng Thuỳ Linh ở Tp. HCM vừa thành hình bây giờ đã là những đồng đội chung thuyền ra biển lớn. Tôi cũng chẳng nghĩ được có ngày những cô em, cậu em từng phụ hút bụi sau tiết mục tung toé bột màu của tôi sân khấu The Remix, từng ôm những bó hoa chạy ra hậu trường để tặng tôi nay lại là những người chiến hữu đáng tin cậy.
Có những ngày cả bọn chúng tôi họp với nhau trong nước mắt vì ai cũng ngáp ngắn ngáp dài sau những đêm chưa kịp ngủ, nhưng thành quả sau đó khiến tất cả đều phải tự cười vì thoả mãn. Tôi nhận ra đây cũng là một cảm xúc hay ho của mình ở giai đoạn này, biết tự hào về những gì mà mình làm được. Khi bạn càng tin vào chính mình, bạn sẽ càng nhận ra mình cần phải giỏi hơn nữa. Tôi bám vào phương châm này suốt chặng đường thực hiện album vol. 3 lần này, cho dấu son trên hành trình 10 năm ca hát của mình. Nhất định đây phải là một sản phẩm hoàn thiện nhất, cho những người yêu thương tôi.
Cuối cùng, không thể thiếu lời cảm ơn đến các anh, chị nhà báo, phóng viên đã động viên và giúp đỡ cho tôi suốt 10 năm ca hát vừa qua. Có những tình cảm quý giá từ những anh chị mà tôi biết là không thể diễn tả bằng lời nói, chỉ biết gìn giữ và quý trọng.
Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ viết điều gì dài như vậy trong một album. Nhưng chẳng sao cả, nếu bạn cảm thấy Hoàng Thuỳ Linh viết lách không được hay thì hãy bật CD lên để nghe nhạc nhé, ở không gian đó thì tôi cam đoan bạn sẽ không thấy buồn tẻ đâu, thật đấy.