Sau vài cuộc điện thoại chúng tôi được Dương Văn Tiến (SN 1990 – quê Hải Phòng) hẹn gặp mặt.
Tiến có kinh nghiệm phục vụ quán karaoke ở Hà Nội được 8 năm. Khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lẹm cùng giọng nói bất cần của Tiến khiến người nào lần đầu mới tiếp xúc cũng ngần ngại.
Ở quán, Tiến vừa làm quản lý vừa kiêm luôn vai trò gọi ‘đào” (những cô gái tiếp rượu, phục vụ và hát cùng khách trong quán karaoke).
Kể về công việc của mình, Tiến cho biết: “Đây là công việc làm dâu trăm họ, tiếp xúc với đủ thành phần trong xã hội. Nghề này cũng đầy rẫy nguy hiểm, chỉ sơ sẩy một chút thôi là mất mạng như chơi nếu xảy ra va chạm với dân anh chị ‘hảo hán’.
Chưa kể, các khách hát cũng xảy ra mẫu thuẫn, mang cả dao đâm chém nhau, mình không cẩn thận là bị vạ lây”.
Dương Văn Tiến – Quản lý một quán karaoke ở quận Cầu Giấy. (Ảnh: Nhân vật cung cấp) |
Thể hiện với bạn gái, chàng trai trẻ gặp nạn ở quán hát
Tám năm phục vụ ở quán hát, đối mặt với nhiều tình huống khiến Tiến trở thành con người lỳ đòn, đầy gai góc.
Tuy vậy Tiến cũng chia sẻ, ngoài những sự cố ‘nảy lửa’ với khách, anh gặp không ít những tình huống bi hài.
Theo lời Tiến, ngoài đối tượng lắm tiền nhiều của thì sinh viên cũng hay rủ nhau đi hát trong các dịp đặc biệt. Một lần, Tiến từng ra tay giúp đỡ cậu sinh viên năm nhất gặp nạn ở quán hát mình làm việc.
Cậu sinh viên này quê Vĩnh Phúc, mới xuống Hà Nội nhập học được vài tháng. Trong một cuộc giao lưu ở trường, cậu đem lòng yêu cô bạn cùng khóa.
Cô gái này vốn nổi tiếng ăn chơi. Khi được bạn trai tỏ tình, cô nàng phá lên cười, dù không thích nhưng vẫn lả lơi với cậu ta.
Ngày sinh nhật, để thể hiện sự ga lăng với bạn gái, nam sinh viên đã mời cô cùng bạn bè thân thiết đi hát.
Trước khi vào hát, cậu sinh viên hỏi rất kỹ về chi phí giờ hát và các đồ ăn uống. Thấy nhóm đi chỉ khoảng 5 người, trong túi lại có 3 triệu bố vừa gửi xuống đóng học cùng với 1 triệu tiền ăn nên cậu yên tâm.
Chẳng ngờ, cô bạn kia vào phòng hát gọi toàn rượu ngoại đắt tiền rồi lấy điện thoại gọi thêm bạn bè đến nhập cuộc.
Tiến chia sẻ, ngoài những sự cố ‘nảy lửa’ với khách, anh gặp không ít những tình huống bi hài. (Ảnh: nhân vật cung cấp) |
Đến 12 giờ đêm cuộc vui đó với tàn, cô bạn gái và nhóm bạn say xỉn, kéo nhau lên xe taxi ra về, để chàng trai tội nghiệp ở lại với hóa đơn lên tới 15 triệu đồng.
Vét sạch túi cũng không đủ tiền trả, cậu sinh viên mặt méo xệch như sắp khóc. Cậu ta đề nghị được cắm chiếc xe máy cũ đang đi.
“Quy định của quán vẫn chấp nhận việc khách thiếu tiền để tài sản, ký biên nhận như vậy nhưng với điều kiện tài sản phải có giá trị lớn hơn số tiền nợ.
Chiếc xe máy đó bán đi vẫn không đủ bù số tiền dịch vụ. Thấy cậu ta đáng thương nên tôi chấp nhận bảo lãnh giúp, để cậu ta cắm chiếc xe cho quán.
10 ngày sau cậu ta mang 8 triệu đến trả. Số tiền còn lại tôi tự bỏ tiền túi của mình ra thanh toán giúp” – Tiến mỉm cười nói.
Chuyện đời của tiếp viên chuyển giới trong phòng hát ‘đèn mờ’
Khi câu chuyện đã thân thiết hơn, Tiến mới ‘thổ lộ’ cho chúng tôi những góc khuất về các ‘đào’ hát karaoke.
Rít hơi thuốc, ngửa cổ phả làn khói trắng một cách điệu nghệ, Tiến cho hay, các quán karaoke ít khi nuôi ‘đào’ mà họ thường có các đầu mối chuyên cung cấp.
Các ‘đào’ chờ khách chọn vào hát. (Ảnh: Nhân vật cung cấp) |
Theo Tiến, các ‘đào’ hát mua vui, tạo tiếng cười cho khách, cho khách ôm ấp và có những cử chỉ không trong sáng. Tuy nhiên không phải ai cũng đồng ý bán thân.
Quản lý quán karaoke nói: “Để kiếm được đồng tiền từ khách, các nhân viên phục vụ hát phải rất kiên trì. Bởi khách gọi ‘đào’ thường có tâm lý coi họ như món hàng để mua vui, thỏa mãn sở thích của mình” .
Thấy tôi tò mò, Tiến giải thích: “Nhiều khách hàng gọi ‘đào’ đến, không chỉ yêu cầu họ hát hò, uống bia mà đôi khi còn bắt các cô gái phải nhảy thoát y…”.
Tiếp xúc với các cô gái làm nghề này thường xuyên, Tiến cũng hay được họ tìm đến nhờ giải quyết khi chẳng may gặp khách quỵt tiền phục vụ hay gặp sự cố với khách.
Trong số các cô gái làm nghề này, Tiến cho biết mình ấn tượng đặc biệt với trường hợp của Ngọc Lan – một người chuyển giới.
Ngọc Lan tên thật là Đức Tuấn (SN 1994 – quê Lạng Sơn) sinh ra trong gia đình nghèo. Tuấn phát hiện mình mang giới tính thứ 3 từ khá sớm. Khi đó cậu thường thích mua váy, đồ con gái về mặc. Tuy nhiên cậu sợ mọi người kỳ thị nên giấu kỹ về bản thân mình.
Ở tuổi mới lớn, Tuấn thầm thương trộm nhớ người bạn thân của mình. Sau lần không làm chủ được cảm xúc, Tuấn đã ôm người bạn này tỏ tình. Cậu bạn xa lánh Tuấn từ đó.
Tuấn đau khổ vì bị từ chối nên bỏ học, lang thang xuống Hà Nội để trốn tránh ký ức cũ. Cậu xin vào làm nhân viên quán karaoke ở khu vực Cầu Giấy. Thời điểm này khao khát làm con gái của cậu càng ‘trỗi dậy’. Cậu ước mơ mình được làm con gái đúng nghĩa.
Chàng trai trẻ bắt đầu tiêm hoóc môn, mặc váy, đội tóc giả và chải chuốt son phấn, công khai giới tính thật của mình.
Thấy làm công việc lễ tân lương chẳng được bao nhiêu, Tuấn quyết định nghỉ việc ở quán hát cũ, lấy tên mới là Ngọc Lan, dùng lời ca tiếng hát kiếm kế sinh nhai bên trong các căn phòng karaoke ngập khói thuốc và rượu.
Thời gian đầu, tác phong, cử chỉ của Lan còn cứng nhắc, giọng còn ồm ồm, gương mặt cứng đơ nên dễ dàng bị khách phát hiện. Một số người thì thương tình cho cô ở lại hát mua vui, một số thì xua đuổi. Bởi vậy thu nhập của cô rất bấp bênh.
Dần dần khi có điều kiện, Lan đi phẫu thuật thẩm mỹ ngực và mặt mũi. Nhờ vậy khách hàng không phát hiện cô là trai giả gái nữa. Nhan sắc ‘thăng hạng’, thân hình nuột nà lại chịu ‘chơi’ vì thế Lan trở thành ‘đào’ ăn khách, được nhiều khách chọn.
Để thực hiện nốt ước mơ sang Thái Lan phẫu thuật, Lan lao đầu vào làm, bất kể ngày hay đêm. Cứ như vậy, cuộc sống của Lan bị bủa vậy bởi rượu, bia và thuốc kích thích.
Tôi thắc mắc, khách hàng ‘qua đêm’ có biết Lan là con trai không? Tiến cười đầy bí hiểm rồi lý giải: “Phần lớn khách đến quán gọi ‘đào’ đều ngà ngà say. Hát hò xong họ còn rủ nhau ra ngoài ‘bay’, lắc nên họ chẳng tỉnh táo phân biệt được đâu”.
“Tôi coi Lan như em mình vậy, cô ấy từng tâm sự với tôi, sau này phẫu thuật hoàn thiện, cô ấy sẽ đi học, mở tiệm spa chăm sóc da và xin đứa con về nuôi… nhưng có lẽ ngày đó còn xa lắm.
Chẳng biết cuộc sống của cô ấy sẽ đi về đâu khi ngày ngày vẫn đốt đời mình trong khói thuốc”, Tiến thở dài rồi đứng dậy từ biệt chúng tôi ra về.
*(Tên nhân vật trong bài được thay đổi theo yêu cầu)