Tâm sự cùng tiến sĩ tâm lý Tô Nhi A, chị B cho biết chị đang làm bảo mẫu. Chị tiến thêm bước nữa với người chồng thứ hai với hy vọng anh sẽ là chỗ dựa tinh thần và chăm lo cho đứa con trai 12 tuổi của mình.
Chị B tình cờ quen người chồng sau này nhờ sự giới thiệu của một người bạn làm chung. Trước khi lấy chồng, chị bàn bạc trước với con: “Ba với mẹ chia tay cũng 10 năm rồi. Hồi đó mẹ thấy con còn nhỏ nên mẹ không dám đi thêm bước nữa, giờ con cũng lớn, cũng đủ hiểu biết rồi. Có thể mẹ sẽ đi thêm bước nữa, người cha dượng có thể phụ thêm với mẹ để lo lắng cho con, đến lúc con trưởng thành’’. Lúc đó, con chị B chỉ im lặng.
Khi quen nhau, chị B thấy anh là một người hiền lành, tốt bụng, làm công nhân viên chức. Anh có con riêng nhưng con hiện sống cùng với vợ cũ. Chị cảm nhận anh có thể lo được cho hai mẹ con chị. Khi ấy chị cũng dặn anh cố gắng gần gũi, thuyết phục để cho bé chấp nhận. Suốt gần nửa năm, anh kiên trì đến thăm, mua quà, dạy học cho con. Đến khi con mở lòng chấp nhận, đồng thời anh cũng ngỏ lời ra mắt gia đình hai bên và đều nhận được sự ủng hộ từ hai phía gia đình.
“Anh có nhà riêng, cho nên hai vợ chồng sống riêng với con trai. Chồng làm viên chức lương cơ bản nên ông bà nội mỗi tháng vẫn chu cấp tiền sinh hoạt. Nhờ gia đình chồng hỗ trợ thêm chi phí sinh hoạt cho nên cuộc sống cũng đỡ phần nào”, chị B tâm sự.
Một thời gian chung sống, giữa chị và chồng bắt đầu phát sinh mâu thuẫn, đặc biệt là liên quan đến con riêng. Mỗi lần có xích mích, anh thường lôi con ra chửi mắng, thậm chí có khi đánh đập. Chị góp ý thì anh lại bảo chị bênh con, chị B cảm thấy bế tắc, không biết làm sao dung hòa giữa chồng và con. Có một lần con dẫn bạn về học nhóm, trong lúc hai đứa tranh luận hơi lớn tiếng, anh nổi giận mắng con thậm tệ: “Mày giống hệt bố mày, không biết phép tắc gì hết, ai cho mày dắt bạn vào nhà này?”. Chị B đau lòng nói: “Sao anh lại cư xử như vậy trước mặt bạn bè của con?”. Con cảm thấy tổn thương, chạy vào phòng. Khi chồng về phòng, chị qua phòng con an ủi: “Con chịu khó đi, dù sao cũng là bố dượng. Nếu thương mẹ, con ráng bỏ qua”. Lúc đấy hai mẹ con chỉ biết ôm nhau mà khóc.
“Từ khi con chung ra đời, là một bé gái, anh yêu thương, nâng niu bé hết mực, còn con trai riêng của tôi thì anh hoàn toàn thờ ơ, lạnh nhạt, coi như một cái gai trong mắt”, chị B tiết lộ. Điều đó khiến chị tủi thân. Chị B từng nghĩ anh sẽ là chỗ dựa cho con mình, nhưng thực tế không như mong đợi. Chị luôn cố gắng sống tử tế với gia đình chồng – dù bên đó có người giúp việc, chị vẫn qua chăm sóc, trò chuyện và mua quà cho con riêng của anh. Chị B thấy buồn và chạnh lòng, không hiểu vì sao con mình lại bị đối xử như vậy. Có lần con chị đi học về rồi xin phép đi chơi với bạn, về hơi trễ. Chỉ vậy thôi mà chồng chị lấy cớ mắng con hư, chị bênh thì anh quay sang đánh cả chị. “Tôi nghĩ đến việc ly hôn thì tội cho con gái, nếu ly hôn thì hai đời chồng, hai đứa con. Vì vậy, tôi chịu đựng và năn nỉ anh đợi con trai lớn đủ 18 tuổi sẽ đi học đại học, ở ký túc xá. Nghe vậy anh đồng ý”, chị B kể. Hiện nay con trai chị B đã được 20 tuổi đang thuê sống ở ngoài nhà trọ.
Nghe xong câu chuyện, tiến sĩ tâm lý Tô Nhi A nhận định: “Đứa trẻ vốn không phải là vấn đề, đứa trẻ chỉ bị đem ra như một vấn đề. Chị phải xem lại người đàn ông này có đủ tử tế, yêu thương chị hay không? Vì sao anh ta 40 tuổi đi qua một cuộc hôn nhân mà vẫn để gia đình chu cấp? Chị đến với anh ta chủ yếu để dựa dẫm nên chị thấy chồng chị nhận chu cấp từ nhà nội chị thấy bình thường. Khi tôi nhìn thấy một người sống dựa vào gia đình, tôi không tin người này được. Cho dù gia đình họ giàu cách mấy đi chăng nữa thì cũng là của nả nhà người ta, vui thì người ta cho, buồn thì người ta không cho, không trách được. Người đàn ông này, bản thân ông lo chưa xong, nên ông ta không có lý do gì để phải lo cho đứa trẻ con riêng của chị. Một người đàn ông 40 tuổi vẫn xài tiền cha mẹ, phụ nữ nào gặp cũng dội ngang hết, chỉ có mình chị chấp nhận anh ta. Chị chỉ thương bản thân chị, chứ chị không có hy sinh gì cả. Nếu nói là hy sinh có nghĩa là chị chấp nhận một nách hai con rời khỏi gia đình mà con bị bạo hành, chị cực hơn nhưng bù lại con chị không sợ đòn roi. Ba mẹ con dù sống cực khổ nhưng vui, chứ không phải là ba mẹ con đêm đêm ôm nhau khóc. Chị tự bảo vệ bản thân chị rất tốt nhưng chị quên con trai chị từ năm 12 tuổi đến 20 tuổi sống trong cảnh tù túng, uất ức, bị coi thường. May cho chị là con chị không phạm pháp sớm, khi con trai kiềm chế không phản ứng với cha dượng. Chị đừng biến chị thành nạn nhân, hai đứa trẻ mới là nạn nhân. Chị phải nhận thức đúng vấn đề này”.
Cuối chương trình, khi được hỏi có muốn bật đèn để khán giả nhận biết mình không, chị B đã từ chối vì không tự tin về câu chuyện gia đình hiện tại, lo sợ bị cộng đồng bàn tán, điều đó chỉ khiến mâu thuẫn thêm căng thẳng.
Chương trình “Người Thứ 3” phát sóng định kỳ vào lúc 20h Thứ Ba hàng tuần trên kênh YouTube Jet TV Show.