"Cuộc sống của người nổi tiếng không sung sướng như những gì tôi mơ ước", Hương Tràm từng nói. Trong trường hợp cụ thể của chính cô, đó là hàng loạt vấn đề về sức khỏe và tâm lý.
“Cuộc sống của người nổi tiếng không sung sướng như những gì tôi mơ ước”, Hương Tràm từng nói. Và trong trường hợp cụ thể của chính cô, đó là hàng loạt vấn đề về sức khỏe và tâm lý.
Không có gì nhiều tranh cãi về nữ ca sĩ Hương Tràm khi bàn về khía cạnh tài năng. Trong những năm qua, cô đã nhận hàng loạt giải thưởng trong và ngoài nước, có hàng loạt bài hit, được giới chuyên môn công nhận.
Mọi điều dường như có vẻ đi rất đúng quỹ đạo cần có của một ca sĩ trẻ, cho đến khi Tràm tự đăng hình ảnh đôi bàn tay tróc da của mình lên trang cá nhân. Còn tôi thì được nghe nhiều câu chuyện về tình hình sức khỏe của Tràm từ những người trong ê-kíp.
Nhưng tôi không có dịp nói chuyện trực tiếp với Tràm cho đến khi có được cuộc hẹn vào một buổi chiều khá ấm áp của những ngày cuối năm 2018.
Thời điểm tôi và Tràm gặp nhau, không chỉ đơn thuần là “chỉ còn vài ngày nữa là bước sang năm mới”. Mà với nữ ca sĩ trẻ, đó còn là quãng thời gian phải chạy nước rút cho live show đầu tiên của sự nghiệp mang tên Hộp thư số 1.
Tôi nói đùa: “Thật may mắn khi Tràm vẫn có thể sắp xếp cho chúng tôi một cuộc hẹn”. Cô ca sĩ trẻ không nói gì, chỉ nở một nụ cười và đáp lời: “Tối qua, tôi ngủ được chị ạ”.
“Ngủ được?”, tôi hỏi ngược lại Tràm với tông giọng nâng cao hơn, tỏ chưa hiểu rõ câu trả lời mà mình vừa nhận.
“Vâng, tôi ngủ từ 2h sáng cho đến tận trưa. Chắc hai đêm trước tôi thức trắng nên đêm qua lả đi”, Tràm tiếp tục. Lần này, Tràm khiến chúng tôi một lần nữa trở thành kẻ “thua cuộc” trong cuộc chiến phán đoán suy nghĩ của cô gái 23 tuổi.
Có lẽ nhờ có đêm ngon giấc, có lẽ giữa chúng tôi từng nhiều lần có những buổi phỏng vấn trước đó, mà Tràm đón chúng tôi với tinh thần thoải mái, cởi mở.
Hoặc cũng có thể là một lý do khác, nghe có vẻ hợp lý hơn cả, là nơi diễn ra buổi phỏng vấn lần này không phải ở một góc quán yên tĩnh, hay bất kỳ địa điểm mà chúng tôi chọn như những lần nào trước. Lần này, Tràm chủ động hẹn chúng tôi tại nhà riêng tại một khu dân cư cao cấp ở quận 2.
Tràm đón chúng tôi từ tận cổng nhà. Trông cô khá nhỏ bé khi mặc chiếc váy thun đen ôm sát người. Sau đó, theo lời đề nghị từ ê-kíp, cô thay một bộ trang phục màu hồng trông điệu đà, chững chạc và ra dáng “ngôi sao” hơn.
Vui vẻ làm theo ý chúng tôi, Tràm vẫn không quên “trách” vui: “Tràm muốn hình ảnh gần gũi như ở nhà mà cũng không được à”.
Ê-kíp quay phim, chụp ảnh hoàn thành khâu chuẩn bị, tôi và Tràm cũng vào vị trí, ngồi đối diện nhau, ngăn cách bởi chiếc bàn gỗ dài, kiểu dáng tự nhiên, đặt giữa phòng khách. Căn phòng có ánh sáng nhẹ, sau lưng Tràm là mảng xanh kéo dài từ mặt đất, vươn cao qua 3 tầng nhà, lên đến trần.
Phía sau lưng tôi là hồ cá, thiết kế ngay dưới chân cầu thang. Chưa cần tôi hỏi, Tràm mở lời: “Tôi không hợp với mạng thủy nên chưa biết sẽ xử lý hồ cá này như thế nào”.
“Tìm được căn nhà toàn cây để ngắm mỗi ngày cũng như chốn để tôi cân bằng tâm lý. Nhìn thấy nó thành hình, tôi thấy hạnh phúc, hãnh diện lắm”, Tràm nói, tay chỉnh trang lại trang phục, rồi chỉnh lại tóc.
Cho đến thời điểm cuộc hẹn phỏng vấn này diễn ra, tổ ấm của Hương Tràm vẫn chưa hoàn thiện, còn nhiều khoảng trống chưa trang trí, nhiều chi tiết chưa ưng ý cần phải chỉnh sửa. Tràm hẹn chúng tôi Tết Âm lịch đến chơi nhà, xong cô bất chợt nhớ lại: “Mà có khi năm nay tôi cũng không ăn Tết vì vừa làm live show xong”. Nói rồi, cô bật cười.
Cô nói thêm căn nhà là thành quả mà mình có được sau nhiều năm tích góp cùng với sự giúp đỡ của bố mẹ. Căn hộ được thiết kế với tông màu sáng, theo lý giải của Tràm là để tinh thần được thoải mái. Trước kia, cô hay trang trí nơi ở bằng tông màu trầm, tối với suy nghĩ sẽ tốt hơn cho giấc ngủ.
Nhưng thực tế đã không diễn ra đúng với tính toán đó. “Tôi thường xuyên phải dùng thuốc nhưng vẫn không ngủ được. Cứ thế nhìn trần nhà cho đến 5-6h sáng”, Tràm tâm sự.
Chúng tôi bắt đầu bằng cảm giác vui vẻ, thoải mái, rồi lại có những khoảng trầm như thế.
Tràm kể cô bắt đầu đối diện với những cơn mất ngủ suốt 6 năm qua, tức từ khi chỉ mới 17 tuổi. Thời điểm mà cô nhớ rất rõ là “lần đầu tiên phải đối diện với scandal trong cuộc đời, không có gia đình bên cạnh”.
Scandal đầu đời, năm 17 tuổi của Tràm là chuyện có lẽ không ai lại không biết hay một lần nghe qua. Và chính Tràm cũng từng trải lòng trong một lần gần đây, khi cô đã đủ mạnh mẽ để đối mặt. Không muốn Tràm khó xử, tôi đã không hỏi lại chuyện cũ.
“Giai đoạn 17-18 tuổi, nhiều thứ xảy ra mà như nhiều người nói là năm tam tai. Giai đoạn thứ 2 là khi tôi khi The Remix. Khi đó, hễ cứ ăn vào là tôi lại nôn, không vì lý do gì cả. Sau đó, tôi mới biết là do mình bị stress quá khiến dạ dày không thể nạp thức ăn”, cô nói tiếp.
Một vài năm gần đây, Tràm nói cô gặp vấn đề về giấc ngủ, đa phần là thức trắng đêm, và chỉ có thể ngủ được sau 2-3 ngày “nhìn lên trần nhà” như thế.
“Kỷ lục nhất, tôi có sẵn 3-4 loại thuốc ngủ để trong phòng… những viên màu đỏ, những viên màu xanh”, cô nói.
Vấn đề thật sự của Tràm là gì?
Lần này, phản ứng của Tràm cũng là một nụ cười, nhưng mang lại cảm giác khác hẳn nụ cười trước đó 30 phút. “Hễ hôm sau có công việc hoặc ‘thần kinh hưng phấn’ khi chuẩn bị gặp ai, tập gì, đi đâu, tôi đều không ngủ được. Cả đêm, tôi phải nghĩ đến chuyện sẽ làm gì, lỡ làm sai thì sẽ làm sao”.
Cô tiếp tục: “Khi còn trẻ, tôi có thể làm lại nhưng bây giờ thì chưa chắc. Tuổi trẻ, có những thứ vội vàng, bốc đồng, bồng bột và tôi đã phải trả giá. Những điều đó là cái giá mà tôi đương nhiên phải nhận. Việc tôi phải làm việc gấp 2, gấp 3 người khác cũng là bình thường. Nhưng hiện tại, tôi rất sợ mình làm sai”.
Đó là lúc Tràm tìm đến thuốc ngủ.
Cô tiếp lời: “Nhưng thời điểm đấy vẫn còn may vì thuốc đã có hiệu quả. Còn hiện nay, tôi dù có uống thuốc nhưng vẫn thức trọn đêm, chỉ biết nhìn lên trần nhà đến sáng”.
Ngoài thuốc, Tràm có cách “tao nhã” hơn, theo như lời chính cô nói, là nghe nhạc và uống rượu một mình.
“Nghĩ lại việc ngồi một mình trong bóng tối, uống rượu, nghe nhạc, tôi thấy thật sự ám ảnh. Những lúc như thế, tôi chỉ muốn công việc đến thật nhiều để không còn thời gian rơi vào trạng thái đó. Nhưng khi công việc quá nhiều, tôi lại không thể kiểm soát được mình”.
Đến đây, Tràm đề nghị tạm ngừng cuộc nói chuyện, lịch sự tỏ ý muốn xem lại hình ảnh của mình trong máy quay. Ở khía cạnh cá nhân, tôi đoán rằng Tràm muốn có thời gian để làm dịu lại cảm xúc của mình.
Trở lại với cuộc phỏng vấn, tôi bắt đầu bằng một câu hỏi vui vẻ hơn: “Vì sao Tràm không chọn cách nào đó để thư giãn?”.
“Theo chị có cách nào hãy chỉ cho Tràm với?”
Lần này, tôi là người phải bất ngờ với câu hỏi của người đang ngồi mặt đối mặt với mình. Không chờ tôi tiếp tục, Tràm chủ động kể cô từng vướng vào vòng luẩn quẩn những tác hại của việc uống thuốc ngủ.
“Chị biết không, khi dùng thuốc một thời gian dài, thuốc bắt đầu không còn tác dụng. Tôi bị thuốc vật. Cứ sau một đêm thức trắng, tôi ‘chào bình minh’ với cơ thể mệt mỏi, uể oải, không thể làm bất cứ thứ gì, tâm trạng cau có. Tôi chịu đựng bản thân như thế cho đến chiều, khi cơn vật thuốc qua đi, cũng là lúc toàn thân mệt lừ. Lúc đó, tôi lại phải uống cà phê để tỉnh táo làm việc. Lâu dần, việc ép mình phải liên tục như thế khiến thần kinh của tôi không được vững nữa”.
“Qua những đêm thức trắng, bị thuốc vật, chị nhìn vào gương và thấy gì?”, tôi hỏi. “Tôi như người sống dở chết dở. Hôm đó, tôi không muốn gặp ai cả nhưng vẫn phải tiếp tục công việc, phải nở nụ cười dù trong lòng thật lòng chỉ muốn khóc”, Tràm trả lời.
Đến đây, tôi phát hiện mẹ Tràm đang ngồi ngay phía sau máy quay, lắng nghe con gái. Những ngày qua, mẹ cô từ Nghệ An vào TP.HCM để giúp dọn dẹp nhà mới cũng như chăm sóc con gái trong những ngày cô căng mình làm việc.
Như phát hiện ra ánh mắt của tôi đang hướng về nơi mẹ mình đang ngồi, Tràm nói tiếp mà không cần đợi câu hỏi. “Bố mẹ tôi biết chuyện nhưng không làm gì được. Thật ra, tôi cũng rất hiểu cho tâm trạng của bố mẹ bởi từ đầu, cả hai đã ngăn cấm tôi làm nghề này rồi”.
Hương Tràm nói bố (NSND Tiến Dũng – PV) hơn ai hết chính là hiểu rõ nhất những gì mà cô đang trải qua.
“Bố tôi từng dùng thuốc ngủ từ năm 20 tuổi và phải vào viện để điều trị. Chuyện tôi đang trải qua, bố đã thấy trước mắt. Anh em tôi đều thích ca hát, nhưng bố chỉ có một lần đồng ý chuyện cho con theo nghề”.
Anh trai Tràm có trải nghiệm tương tự?
“Khi tham gia các cuộc thi, anh tôi cũng bị trầm cảm. Anh ấy từng kể với cả gia đình cảm giác khi nhìn thấy cầu thang chỉ muốn lao xuống. Có vẻ như chứng mất ngủ và thần kinh hưng phấn, một phần là do gene di truyền”.
Suốt cuộc trò chuyện, tôi còn để ý chuyện Tràm liên tục bóc da tay, khiến một mảng lớn ở cả hai ngón tay cái đỏ tấy, rướm máu. Trước đó, tôi nghe ê-kíp của nữ ca sĩ chia sẻ, rằng hễ khi thấy Tràm để hẳn 2 tay dưới gầm bàn chỉ có thể là một lý do.
Tràm nói việc bị đau giúp cô bớt căng thẳng.
Khi những dấu hiệu vấn đề sức khỏe không bình thường thể hiện ra quá rõ trước mặt, Hương Tràm cho biết cô bắt đầu nhận được lời khuyên từ mọi người nên đi gặp bác sĩ tâm lý.
“Tôi đã một lần nói chuyện với bác sĩ, nhưng chưa dám điều trị chuyên sâu. Có gì đó vẫn khiến tôi thấy sợ”.
Trong bức thư gửi mẹ nằm trong dự án viết thư tay Hộp thư số 1, Tràm viết: “Cuộc sống của người nổi tiếng không sung sướng như những gì tôi mơ ước”.
Điều này vốn dĩ từng được nhiều ngôi sao chia sẻ, nhưng tôi vẫn muốn nghe lý giải từ Tràm. Bởi nhìn vào những gì cô đang có, Tràm từ bé cho đến nay đã có được, làm được rất nhiều điều to lớn. Đáng lẽ ra, cô phải rất “sung sướng”.
Lần này, Tràm lại bật cười, rồi im lặng khoảng 30 giây: “Không màu hồng như mơ ước đâu chị ạ. Tôi từng nghĩ khi bước vào con đường này có thể dành 70% thời gian cho công việc, 20% cho gia đình và phần còn lại cho chuyện tình cảm. Nhưng khi mọi thứ bước vào guồng quay, tôi không làm được điều đó”.
“Có rất nhiều bữa cơm mẹ nấu chờ sẵn, nhưng tôi đành phải báo ‘Mẹ ơi, đêm nay con đi ăn ngoài’, hoặc những bữa cơm ở cánh gà sân khấu, những giấc ngủ không trọn vẹn. Tôi không thể sống cân bằng được như mong muốn”, cô nói tiếp.
Tràm nói đến đây, tôi liền nhắc đến hai từ “tuổi trẻ” và “thanh xuân”, vốn vài năm qua được nhiều nhân vật, đơn vị truyền thông, các sản phẩm văn hóa nhắc đến với nhiều thông điệp, nổi trội nhất vẫn là lời kêu gọi hãy tận hưởng những gì tốt đẹp nhất khi còn có thể.
Tràm nghĩ tuổi trẻ của mình đã làm được gì?
Cô gái trẻ im lặng một lúc.
“Tuổi trẻ của tôi là cống hiến hết mình cho sự nghiệp, được làm cái mình yêu và phục vụ khán giả những giá trị âm nhạc thật sự, chia sẻ cảm xúc đến mọi người. Nhưng nó cũng mang lại nhiều giá trị ảo xung quanh”, Tràm nói.
“Đó còn là sự cô đơn, nhưng tôi đã quen rồi. 5-6 năm qua, tôi chẳng yêu và cũng không có gia đình bên cạnh lúc cần. Tôi không phải người thích nũng nịu nhưng đôi khi vẫn cần bờ vai của mẹ để khóc. Chị biết không, có nhiều đêm, tôi không thể ngủ, rồi cứ lại khóc một mình”.
Nói đến đây, Tràm khoe gần đây, mình đã biết dành thời gian cho gia đình hơn. “Bên cạnh bố mẹ, tôi cảm thấy có chỗ dựa vững chắc”, cô chia sẻ, đôi mắt ánh lên một chút sự nhẹ lòng.
Về cuối cuộc trò chuyện, Tràm nhiều lần nhắc lại chuyện những gì mình vừa chia sẻ, so với nhiều nghệ sĩ, là không thể so sánh.
Nói đến đây, Tràm kể từng được một danh hài dúi vào tay những viên thuốc Đông y sau khi nghe được câu chuyện cô phải vật vã như thế nào với giấc ngủ. Sau đó, đàn anh nói: “Những viên của con, chú uống 20 viên cũng không ngủ được”.
Đến nay, cô vẫn chưa dám dùng những viên thuốc của đàn anh mà giữ bên mình, như một lời nhắc về những áp lực mà người làm trong giới nghệ thuật phải chấp nhận.
Một lần khác, khi cùng ca sĩ Thu Phương về chung chuyến xe, Tràm đã tâm sự chuyện của mình rồi được nghe những gì mà đàn chị trải qua. “Lần đó, chị Thu Phương đã nói với tôi: ‘Tràm ơi, mày phải tìm cách tự cân bằng đi, không ai có thể cứu mày đâu’”.
“Tràm đã trả lời thế nào?”, tôi hỏi.
“Tôi cũng không biết phải như thế nào. Có lẽ, tôi cần thời gian để nghỉ ngơi”.
Cô nói tiếp: “Đôi khi, tôi vẫn cố quên đi những vấn đề cá nhân để cố gắng cống hiến vì thật sự, những gì tôi làm chưa bao giờ là đủ. Những chuyện mà mình đã trải qua cũng không thể so sánh với những đàn anh, đàn chị trong nghề. Nhưng chị biết không, áp lực và cô đơn có thể vượt qua, nhưng tôi không chắc mình làm được nếu đó là vấn đề sức khoẻ”.
“Nếu sức khỏe mất, bản thân sẽ còn loay hoay, thì những gì tôi đang làm cũng chỉ là đường ngắn”.
Trước khi kết thúc gặp gỡ với nhiều cảm xúc, tôi không đặt thêm cho Tràm bất cứ câu hỏi nào, mà là một lời nhắn gửi cô hãy giữ gìn sức khoẻ, bởi như Tràm nói, đây là vấn đề lớn nhất mà mình đang đối mặt.
Lần này, Tràm nói ngay mà không cần suy nghĩ: “Tôi hoàn toàn nhận thức được những gì đang diễn ra với mình, thậm chí có đôi chút xót xa và thương cho bản thân”. Nhưng rồi, cô lại “trấn an”: “Nhìn những gì mình đã cống hiến, nhìn những bài hát và sức ảnh hưởng của nó, tôi thấy thỏa mãn”.
Vừa dứt câu, Tràm lặp lại 2 lần từ “xứng đáng, xứng đáng”. Vẫn kèm theo một nụ cười, nhưng lần này lại đầy sự phấn chấn.